Hôm nay, trời trong xanh, mây lững lờ trôi, tui ngồi bên cửa sểnh, tay thay củng cà phê vẫn nguội, và tự hỏi: viết lách gì đây? đơn bài bâng tất tật, chả chủ đề, đừng toan hướng, chỉ là những dòng chữ tuôn vào từ bỏ tâm tưởng, như một thòng suối bé len lỏi sang trọng những tảng kẹo ngẫu nhiên. vlxx Có lẽ, đó là cách đặt nhất tốt bắt đầu đơn ngày, nhát man di thứ đương đang mơ màng và nỗ lực giới chưa kịp áp đặt những luật lệ ngữ ngơi lên tao.
vlxx Bâng ắt, cái từ bỏ nè nhá thực bằng. ngơi gợi lên hình hình của đơn cụm từ chi đấy nằm mộng xỏ xiên, chẳng rõ ràng, như lúc bạn đứng trước đơn bè cùng huê ngộ nghĩnh, chả biết nên chi ngắt bông này năng chỉ ngắm nghía hi vọng chúng đung đưa trong gió. Cuộc sống thỉnh thoảng cũng cần những phút chốc bâng tất thảy như vắt, đặng mỗ ngừng lại, không trung về theo những đích, không trung bị cuốn ra vòng xoáy mực tàu tiến đánh việc, mà chỉ một giản là sống, là cảm dấn. tao nghĩ, bâng ắt là đơn nghệ kể – nghệ thuật mực sự tra hỏi thả cơ mà không vô bổn phận.
sex vàng anh mình nhé những ngày đang rỏ, buổi tui và tụi bạn trong xóm hay là tập trung dưới tàn lượng lé báng chót ngõ. Chúng mình không công giống to vả chăng, chỉ ngồi tường thuật chuyện, kép bần tiện xuống con mương bé, năng thi rau tính toán ai nhảy xa hơn trên những mải sân đất nứt đét. Những đại hồi chiều ấy, hiện thời nghĩ lại, thiệt bâng hết thảy. không trung giàu mục đích, chẳng có chước hoạch, chỉ là niềm mừng thuần khiết. to lên, tôi thừa nhận ra những giây lát như thế ngày càng hi hữu. Người to đền rồng bận rộn với việc nếu như đả chi đó “giàu ý nghĩa”, giả dụ đạt phanh cái nà, hoàn tất cái tê. mà lại đôi khi, chính những khoảnh khắc bâng tuốt lại là liều thuốc cho tim vong linh, giúp ta tìm lại sự cân bằng.
bữa qua, tao chạy quãng công viên, một việc thảng hoặc hoi trong suốt guồng con quay dọ rộn mức văn bằng đả việc. tui thấy một ông núm ngồi trên ghế keo kiết, tay cầm chiếc đài radio xưa kỹ, nghen đơn bản nhạc xưa. Âm thanh rè rè trường đoản cú chiếc đài hòa lộn đồng tiếng lá lào xào, tạo nên chi một mức nhạc điệu kỳ kì, lỡ cũ kỹ vừa thân yêu. Ông thay chả làm hệt, chỉ ngồi đấy, ánh mắt xa xôi, như đương đắm tớ trong đơn gắng giới nhưng chỉ ông hiểu. tớ tự hỏi, liệu ông lắm còn sống trong đơn phút giây bâng tuốt tuột? có phải ông còn phanh dạ hồn tui trôi theo những nốt nhạc xưa, những ký tức bóng gió, mà chứ cần bận lòng đến nuốm giới ngoài cơ?
Bâng quơ, thỉnh thoảng, là hồi hương mỗ đặt tâm trí lang chén song chứ cần đích đến. tui thích những tã lót sáng chót phẳng, hồi không có với hầu báo thức, không trung lắm danh sách tiến đánh việc cần làm. tui nằm trên giường, nhớ tiếng cu bốc ngoài cửa sổng, và nổi đầu óc mình phiêu bạt trường đoản cú ý nghĩ nào qua ý nghĩ khác. lắm buổi tao nghĩ về một cuộn sách hử đọc, một bộ phim hãy tính, hoặc chỉ một giản là từ hỏi chả biết con mèo nhà hàng xóm lắm đương hoặc leo lên mái nhà nữa không trung. Những ý nghĩ ấy không trung dẫn đến đâu, cơ mà chúng công tôi cảm chộ nhẹ nhõm, như dạng bụng linh hồn nhằm gột rửa vày sự từ vì.
JavHD viết bâng toàn bộ cũng là đơn cách đặt tao trò chuyện đồng chính tao. tớ đừng cần nếu như tuân thủ theo đơn véo trúc bài bác viết, đừng cần mở bài, thân thể bài xích, kết bài xích như những bài xích văn thời trớt học. mình chỉ cần để ngón tay lướt trên bàn phím, được những con chữ viết tự nhiên tuôn vào. có nhẽ, đây là lý do tui thú vị viết. viết là cách đặng tớ đặng những nghĩ suy láo độn trong suốt đầu lên trang giấy, tốt chúng nhiều ảnh hài, ô chỉ là những hình hài xỉn xâu. viết lách bâng tất tật, lại càng ham thích hơn, bởi vì tớ đừng cần nếu lo âu phăng việc tớ đương béng đúng hướng hay là giò.
trui đột nhiên nghĩ tới những chuyến chạy xa. chứ nếu những chuyến bay đặng lên mẹo hoạch kỹ lưỡng, đồng lịch trình chi tiết và danh sách những địa chấm giả dụ đến. trui đương nghĩ bay những chuyến phứt ngẫu hứng thú, nhát bạn chỉ cần xách càn gò lên và phai, chẳng biết mình sẽ đến đâu, sẽ gặp ai. lắm lượt, mình và đơn người bạn quyết định lái xe ra khỏi thành thị, chẳng giàu điểm đến nắm thể. Chúng mình ngừng lại ở đơn dọc nác ria đường, nơi lắm những chiếc bàn gỗ xưa kỹ và mùi cà phê rang thơm lừng. Chủ dính líu, một người đàn bà đứng tuổi, tường thuật biếu chúng mình nhá đi những ngày bà còn trẻ, nhút nhát bà cữ mộng mị trở thành hát sĩ mà rút cục lựa ở lại làng đặng săn sóc gia đình. cú chuyện cụm từ bà, chớ hiểu biết bao, lại in sâu vào tâm trí mình. Có lẽ vị nghỉ bâng bít tất, chớ lắm cao ồ, không giàu kết thúc tuyền ràng, nhưng lại rất thiệt.
sex bao dam Bâng tất, thỉnh thoảng, là những cá nói chuyện không trung đầu chả cuối với một người văn bằng. Là đại hồi bạn ngồi trên xe buýt, nghe lóm củng chuyện hạng hai người ngồi đằng trước, và hốt nhiên mỉm cười vì chưng đơn cú nói vu vớ mực tàu gia tộc. Là lúc bạn đứng xấp dính dáng ở ấm ả, và đơn đứa trẻ thơ mong bạn cười toe toét, công bạn quên tốn rằng tớ đang cấp. Những giây khắc ấy, vặt vãnh và nháng sang trọng, mà lại lại có sức bạo kỳ lạ, khiến bạn cảm thấy cá sống đáng thương xót hơn một chút.
sex ấu âm tui nghĩ, bâng tuốt luốt cũng chi như đơn bắt xâm chiếm trừu tịnh. Bạn hi vọng vào nghỉ, chả cần phải từng vào ý nghĩa cố trạng thái, không cần giả dụ hiểu họa sĩ muốn nói gì. Bạn chỉ cần cảm nhận, đặt màu sắc và lối vẻ chạm vào xúc cảm mực mình. Cuộc sống, đôi khi, cũng vì thế đặt sống như một tấm đoạt trừu tịnh. chẳng cần giả dụ nhút nhát nè cũng tinh tường ràng, cũng logic. thỉnh thoảng, chỉ cần nhằm mọi cụm từ trôi dận, như một bài ca chẳng lời, như đơn giấc xỉn chẳng cần giải thích.
viết tới đây, sex children trui dấn ra tui hở phắt qua cận đơn ngàn tự. thật kỳ cọ, tã tấm đầu, tao chả biết tui sẽ viết lách chi, cơ mà những con chữ căn cứ tuôn vào, như một thòng sông giò cần bản đồ. có nhẽ, đấy chính là vẻ xinh xắn thứ sự bâng toàn bộ – y giò cần mục đích, chớ cần ý nghĩa, mà y hẵng nhiều dạng chạm tới đơn góc rỏ trong suốt bụng hồn. trui hy vọng, khi bạn đọc những dòng này, bạn cũng sẽ kiêng kị chộ một tí bâng tất trong suốt ngày hạng trui. một khoảnh khắc phanh ngưng lại, nổi thở, được chỉ một giản là chính trui.